Sergei Prokofiev sinh ngày 23/4/1891 (lịch cũ là 11/4) ở Sontsovka, Ukraine và mất ngày 5/3/1953 ở Moscow. Ông được xem như là Puskin trong âm nhạc, một trong ba cây đại thụ của nền âm nhạc Soviet, cùng với Shostakovich và Aram Khachaturian, trong đó ông là người lớn tuổi nhất, là cầu nối trực tiếp của âm nhạc hiện đại phương Tây với nền văn hoá nghệ thuật Soviet non trẻ. Học tại nhạc viện St. Peterburg từ năm 1904 đến năm 1914, sau đó chu du nhiều nơi, từ trung tâm nghệ thuật Paris lên vùng Ettal trên đỉnh Bavarian thuộc dãy Alps yên tĩnh, cho đến nước Mỹ sôi động và náo nhiệt phía bên kia bán cầu (ông đã đến Mỹ 5 lần). Nghệ thuật của ông trong giai đoạn này thu được nhiều tiếng vang và cũng không ít lời chê bai, đả kích từ báo chí và công luận cùng thời. Ông sáng tác không ngừng nghỉ với niềm hăng say (thậm chí cả trong lúc di chuyển từ nơi này sang nơi khác) bởi mong muốn khẳng định bản thân cũng như bản chất luôn cần sự đổi mới. Những nỗ lực bền bỉ của ông làm nên nét đặc trưng trong các sáng tác cho piano, luôn phong phú đầy tính động lực và ngôn ngữ cách tân không ngừng. Ông trở về tổ quốc và ở lại vĩnh viễn từ năm 1936, trải qua thời kỳ chiến tranh Vệ quốc đầy khó khăn cùng với nhiều biến động của đất nước nhưng đây cũng là giai đoạn chín muồi trong sáng tác của Prokofiev, cho ra đời các tác phẩm lớn ở nhiều thể loại, đóng góp trong nhiều lĩnh vực văn hóa nghệ thuật, như âm nhạc cho thiếu nhi, âm nhạc cho phim, kịch... hoàn thành opera đồ sộ Chiến tranh và hoà bình, tiếp nối và phát triển thành tựu của những năm chu du và phong cách đã định hình với những sonata cho piano 6,7,8 đặc trưng bởi kỹ thuật toccata với chiều sâu cảm xúc. Bên cạnh đó là các giao hưởng, bản số 5 ca ngợi tinh thần bền bỉ, số 6 với cảm hứng xúc động bi kịch và đặc biệt nhất là bản số 7, tác phẩm giao hưởng cuối cùng hoàn thành một năm trước khi ông mất, là bài thơ trữ tình chân thành và trong sáng, ca ngợi tuổi trẻ và niềm tin vào tương lai.
Ảnh: http://www.danceworksonline.co.uk
|